Suốt 7 năm cặm cụi trong phòng luyện thanh của Nhạc viện Hà Nội, chàng trai Nam Định 26 tuổi mang trong mình khát vọng được hát những ca khúc cách mạng ở tất cả những nơi nào có khán giả. Đặc biệt, anh muốn tri ân những người chiến sỹ công an, những đồng đội anh vẫn ngày đêm trên những mặt trận lặng thầm, bằng những khúc ca được hát lên với tát cả sức trẻ, tất cả tấm lòng. Anh tâm sự:
Bước vào đêm chung kết dòng nhạc thính phòng, tôi đã mặc bộ sắc phục của ngành công an. Không hiểu sao, mỗi khi mặc bộ quân phục ấy tôi lại thấy tự tin hơn, hát sung hơn. Khi tôi vào ngành, đeo hàm Thiếu úy, bố mẹ tôi mừng rơi nước mắt. Tôi không chỉ là niềm tự hào của bố mẹ mà của cả làng. Hôm tôi thi chung kết, rất nhiều người ở quê dù tôi không thể nhớ hết tên đã gọi điện động viên, nhắc tôi phải bình tĩnh. Và tôi đã hát hết mình.
